Đỗ Hồng

Ngàn Năm Chiếc Bóng





Em như thiên thạch tận trời cao
Rớt xuống hồn ta những phiến sầu
Cây đứng chờ xuân về mọc lá
Mà tim đã trổ nhánh thương đau

Nhớ em vũ trụ cũng ưu phiền
Cơn gió xô đời chợt ngả nghiêng
Trái đất ngưng quay vòng mệt mỏi
Ta về tìm lại góc trời riêng

Những người tri kỷ ở trong thơ
Nay bắt tay nhau thật hững hờ
Tình cũ đã tàn theo nắng sớm
Tháng hai nghiêng dốc xuống bơ vơ

Ngày tình nhân đến giữa mùa đông
Những trái tim xưa nhạt sắc hồng
Đường phố đưa về trời đất cũ
Nơi tình yêu có cũng như không

Hành tinh vắng vẻ chỉ còn ta
Trí nhớ ngày xưa cũng đã già
Đôi mắt phía sau trông diệu vợi
Ngàn năm chưa thấy bóng em qua
 

 

Được bạn: đưa lên
vào ngày: 25 tháng 3 năm 2013

Bình luận về Bài thơ "Ngàn Năm Chiếc Bóng"